Trong hệ thống Thất Bảo theo Kinh Pháp Hoa, đất là yếu tố đầu tiên và đóng vai trò nền tảng. Thất Bảo bao gồm bảy yếu tố: đất, nước, gió, lửa, không đại, thức đại và thực đại. Tuy nhiên, để trở thành “bảo” – mang giá trị thiêng liêng và quý báu – các yếu tố này phải được sử dụng trong trạng thái thanh tịnh và giác ngộ. Nếu không, chúng chỉ là vật chất thông thường, không chứa đựng giá trị tâm linh.
Đất thanh tịnh là yếu tố cơ bản trong Thất Bảo. Khi tạo tượng Phật hay cốt bát hương, cần chọn đất sạch, không ô nhiễm, không có mùi hôi và không bị tạp chất. Chỉ đất thanh tịnh mới giúp sản phẩm có khả năng mang năng lượng linh thiêng. Ngài Xá Lợi Phất từng nhấn mạnh rằng đất tượng trưng cho thân thể con người, vì vậy việc sái tịnh, làm sạch và thanh lọc đất là bước thiết yếu để bảo đảm giá trị tâm linh.
Bên cạnh vật liệu, tâm trí người thực hiện cũng phải thanh tịnh. Khi làm tượng hoặc bát hương, tâm của người chế tác cần trong sáng, không vướng tham, sân, si. Tâm thanh tịnh quyết định sự linh thiêng của sản phẩm; nếu tâm mang sân hận hoặc tham đắm, dù vật liệu tốt đến đâu cũng không thể tạo ra vật phẩm có năng lượng tâm linh cao.
Như vậy, để ứng dụng yếu tố đất trong Cốt Thất Bảo đúng cách, cần đảm bảo hai yếu tố song hành: đất phải thanh tịnh, sạch sẽ và tâm người thực hiện cũng phải trong sáng, không bị chi phối bởi cảm xúc tiêu cực. Sự kết hợp giữa đất thanh tịnh và tâm thanh tịnh tạo nên nền tảng của sự linh thiêng, giúp vật phẩm kết nối sâu sắc với thế giới tâm linh.