Trong 100 ngày đầu sau khi mất, gia đình không nên ra mộ cúng hay đốt vàng mã. Nếu người mất được chôn theo hình thức địa táng, thì trong vòng ba năm đầu, đặc biệt là vào các mốc 49 ngày và 100 ngày, quá trình phân hủy thi thể diễn ra mạnh, tạo ra mùi khó chịu và môi trường quanh mộ chứa nhiều vi khuẩn. Ra mộ vào thời gian 100 ngày đầu tiên vừa mất vệ sinh vừa không tốt cho sức khỏe. Nếu là hung táng, chỉ nên ra mộ khi mộ bị sụt lở, chuột bọ đào phá hoặc trâu bò giẫm hư. Trường hợp hỏa táng có thể ra mộ để xây hoặc chỉnh trang nơi an vị tro cốt nhưng không nên mang cỗ hay đốt vàng mã tại mộ, vì thức ăn dễ bị vi trùng còn vàng mã thì không có giá trị thực sự đối với người âm.
Về mặt tâm linh, cúng không nhất thiết phải diễn ra tại mộ. Tiến sĩ ví dụ giống như khi liên lạc qua điện thoại, không cần đến tận nơi người kia vẫn nhận thông tin. Tương tự, người âm vẫn cảm nhận được lòng thành của con cháu dù ta cúng tại nhà. Quan trọng là tấm lòng thành, sự tưởng nhớ và hướng về người mất.

Vậy vàng mã có cần thiết trong cúng 100 ngày không?
Không nên quá tin vào đốt vàng mã. Thế giới tâm linh không tiêu tiền vật chất như cõi trần, mà người âm nhận được là công đức, phước báu từ những việc thiện của người sống. Khi chúng ta làm tốt, phóng sinh giúp đỡ người khác và hồi hướng công đức cho người đã khuất, họ mới thật sự được lợi lạc.
Khi cúng vong, nhiều nơi thường bày ba chén cơm, trong đó chén giữa có đôi đũa còn hai chén hai bên chỉ có một chiếc đũa ý nghĩa gì?
Đây là nghi thức mang tính vùng miền, không nơi nào giống hoàn toàn. Ở nhiều vùng đồng bằng Bắc Bộ, ba chén cơm tượng trưng cho sự mời gọi linh hồn chính và các vong đi theo. Chén cơm giữa và đôi đũa dành cho chủ vong, tức người được cúng, ví dụ như ông Nguyễn Văn A hay bà Nguyễn Thị B là bát chính để linh hồn nhận lễ vật, tượng trưng như ghế “chủ tiệc” trong bữa tiệc. Hai chén hai bên với một chiếc đũa mỗi chén dành cho các vong đi theo, bao gồm gia tiên tiền tổ những hương linh vô danh hoặc những người có duyên với gia đình nhưng không rõ tên tuổi. Cách sắp đặt thể hiện một buổi tiệc linh thiêng: bát giữa là chủ vong, hai bát bên mời các linh hồn khác tham dự để không khí đủ đầy, đông vui, tương tự như khi tổ chức sinh nhật, người được mừng ngồi giữa còn xung quanh là bạn bè, người thân.

Có phải tất cả nơi cúng vong đều làm như vậy không?
Đây không phải quy định bắt buộc, và nghi thức có thể khác nhau tùy vùng miền, tập tục và quan niệm từng địa phương. Quan trọng nhất vẫn là tấm lòng thành kính và sự hướng tâm. Giống như thổi nến sinh nhật từng không phổ biến ở Việt Nam nhưng được áp dụng vì thấy ý nghĩa, thì trong nghi lễ cúng vong, hình thức có thể linh hoạt miễn sao thể hiện được sự trân trọng.

Nếu gia đình muốn có thể thay đổi cách bày ba chén cơm không?
Ai thấy cách bày ba chén cơm hợp tâm linh và phù hợp với lòng thành thì thực hiện còn nếu muốn sắp xếp khác, miễn sao giữ được sự thành kính đối với thế giới tâm linh, vẫn đảm bảo ý nghĩa cúng vong quan trọng là linh hồn cảm nhận được tấm lòng của người sống, không phải hình thức chính xác đến từng chi tiết.

Cúng cơm trong 49 ngày và 100 ngày: Liệu có làm linh hồn không siêu thoát?
Cúng cơm trong 49 ngày hay 100 ngày sau khi người thân mất là nghi lễ được nhiều gia đình quan tâm, và nhiều người thắc mắc liệu Cúng cơm trong 49 ngày và 100 ngày có khiến linh hồn không thể siêu thoát và vướng víu ở nhà hay không. Thực tế có nhiều quan điểm khác nhau về vấn đề Cúng cơm trong 49 ngày và 100 ngày. Người mất sau khi ra đi sẽ trải qua quá trình siêu thoát, nơi linh hồn từ từ rời khỏi thế giới vật chất và đi vào một cõi khác. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian 49 ngày sau khi mất, linh hồn vẫn còn ở gần và có thể cảm nhận được sự nhớ thương của người sống, đặc biệt khi họ thắp hương và cúng cơm cho người đã khuất.

Cúng cơm 49 và 100 ngày– Thể hiện lòng hiếu kính hay giữ linh hồn lại?
Cúng cơm trong khoảng thời gian 49 và 100 ngày thực ra là để người sống thể hiện lòng hiếu kính và tưởng nhớ, không phải là hành động giữ linh hồn ở lại. Tuy nhiên, nếu cúng cơm quá mức và liên tục, người đã khuất có thể cảm thấy vướng víu, khó rời khỏi thế giới. Vì vậy, cúng cơm cần có sự cân nhắc, không nên làm quá thường xuyên, mà nên kết hợp với các nghi lễ giúp linh hồn siêu thoát. Một câu chuyện minh họa cho 49 và 100 ngày: có một bà mẹ mất con, đi tìm Đức Phật để xin một loại thuốc giúp con sống lại. Đức Phật yêu cầu bà tìm một gia đình chưa từng có người chết để lấy một hạt cải làm thuốc nhưng bà đi khắp nơi không tìm thấy, từ đó nhận ra rằng cái chết là quy luật tự nhiên không thể tránh khỏi.

Do đó, cúng lễ nên được thực hiện với lòng thành kính nhưng cũng cần hiểu về vô thường, rằng mọi sự đều có quy luật và linh hồn cần được đi vào cõi an là quan trọng. Trong 49 ngày đầu, linh hồn vẫn quẩn quanh nơi thân xác và có thể cảm thấy thèm ăn hay hành động theo thói quen trước khi mất nhưng người sống không nên duy trì quá lâu những thói quen cũ mà nên giúp linh hồn hiểu rằng mọi thứ đều vô thường, từ đó học cách chấp nhận sự ra đi và tiến tới giác ngộ. Thực tế, nhiều trường hợp người đã khuất vẫn cảm nhận được tình cảm và hành động của người sống, vì vậy cần kiên nhẫn, đôi khi kết hợp sự hướng dẫn từ các chuyên gia tâm linh để giúp linh hồn siêu thoát.















