Đặc biệt, các sự tích gắn liền với đền như câu chuyện về những hài cốt của Công Chúa Ngọc Hân và hai con, sự kiện bị vứt xuống sông Hồng, rồi lại được cứu vớt và xây dựng ngôi đền thờ, đã trở thành một phần không thể thiếu trong kho tàng truyền thuyết dân gian. Những câu chuyện như vậy tạo nên một mối liên kết mạnh mẽ giữa người dân và những vị thần linh, giữa tín ngưỡng và lịch sử.
bàn thờ Hoàng Hậu Lê Ngọc Hân
Vì sao gọi mồng một Tết cha, mồng hai Tết mẹ, mồng ba Tết thầy
Bên cạnh đó, những đặc điểm kiến trúc độc đáo của đền, như cách bày trí các tượng thần và các nghi lễ truyền thống, cũng là những yếu tố quan trọng để minh chứng cho sự sáng tạo và độc đáo của đền ghềnh, đồng thời là sự phản ánh của một nền văn hóa tâm linh rất đặc trưng của người Việt.
Nhìn chung, đền Làng không chỉ là một công trình kiến trúc, mà còn là biểu tượng của sự kính trọng đối với một nữ anh hùng, người đã có công trong việc hòa giải và bảo vệ đất nước trong giai đoạn lịch sử đầy biến động. Những giá trị mà ngôi đền Bắc Cung Hoàng Hậu Lê Ngọc Hân lưu giữ, cùng những câu chuyện xoay quanh Công Chúa Ngọc Hân, luôn là một phần quan trọng trong kho tàng văn hóa và tín ngưỡng của người dân vùng đất sông Hồng.
Bản văn Bắc Cung Hoàng Hậu Lê Ngọc Hân
-
Gió lạnh lẽo thổi vắng, không gian buồn tẻ,
Trước hiên hoa lan héo tàn dần.
Khói tiên bay lên trên đỉnh núi,
Xe rồng xa xôi, bóng dáng loan dần. -
Nỗi nhớ về quá khứ làm lòng khắc khoải,
Thương nhớ tình duyên sao lại lỡ làng?
Nỗi buồn, nỗi đau không thể dứt,
Nỗi sầu sâu thẳm, đau đớn thấu trời cao. -
Từ cờ đỏ vẫy gọi phương Bắc,
Ánh sáng tôn vinh nghĩa lớn, bóng mặt trời chiếu rực.
Vâng mệnh vua, thuyền đi trên sóng nước,
Lướt qua cánh đồng chèo thuận, đón đợi ngày hạnh phúc. -
Mỗi dặm đường chẳng ngại gian nan,
Chữ "nghi gia" vui vì duyên phận kết nối.
Sự yêu mến từ trên trời,
Chạm vào nhạc cầm, hòa trong âm điệu. -
Lòng tin vững vàng, chẳng mảy may bối rối,
Nghĩa lý cẩn thận, mỗi lời đều thấm thía.
Dù núi sông có thay đổi,
Tình cảm chân thành chẳng bao giờ nhạt phai. -
Lòng biết ơn, luôn nhớ về nơi cội rễ,
Tôn vinh tổ tiên, kết quả thiện lành.
Miếu thờ vẫn in dấu xưa,
Tùng xanh vẫn mọc, rễ vươn ra bầu trời. -
Nhờ phước lành, hai nhánh cây quế sinh sôi,
Hơi ấm mùa xuân giúp cây tươi tốt.
Dâng lời cầu nguyện cho đất trời,
Chúc phúc đích thực, an lành trọn vẹn. -
Ao ước dài lâu, mơ ước chưa thành,
Nguyện trăm năm đợi ngày gặp lại.
Dòng sông đã cạn, biển cả vùi dập,
Lý trời đã khiến duyên phận chia cắt. -
Từ nắng hè đến mưa thu, trái mùa sầu,
Xót xa lòng, mỏi mệt chẳng yên.
Lo lắng, phiền muộn bao nhiêu,
Cầu nguyện thần linh, xin hãy giúp đỡ. -
Cảnh sống nơi đây chẳng có phép mầu,
Phương cách nào thay đổi được số phận?
Mây đen che phủ, xe loan ngừng lặng,
Bước đi lặng lẽ, số phận đã định. -
Cuộc đời là chuỗi hợp tan, vui buồn,
Thế gian thay đổi qua từng năm tháng.
Phận bèo mây, trôi qua trong gió,
Duyên phận đã vậy, chẳng thể nào thay đổi. -
Thức trắng đêm dài, lo âu chờ đợi,
Biết nhờ ai giải thoát nỗi u sầu?
Mơ màng, mơ tưởng vô vọng,
Cảnh sắc hư ảo, thân tâm buồn bã. -
Gió xuân thổi qua, hoa rơi vương vãi,
Ngỡ hương trời đã biến mất nơi đâu.
Vội vàng sửa áo, lên chầu trời,
Cảm thương, lòng quạnh vắng, trước thềm nhện giăng. -
Trăng sáng, ánh lá in hình khắc khoải,
Ngỡ nhớ về cảnh ngày ngự trị.
Vội vàng bước đi, theo trăng dẫn lối,
Thương nhớ, vắng vẻ giữa trời tuyết rơi. -
Nhớ về ngày xưa, lòng như vỡ vụn,
Mặt rồng nay xa cách, buồn bã thay.
Chốn ấy nay ra sao, ai trở lại,
Nguyện cầu, mở lòng để biết rõ mọi điều. -
Những con đường chia đôi, u uẩn thăm thẳm,
Duyên chưa trọn, tình chưa vẹn.
Nguyện kiếp sau lại gặp nhau,
Thắp sáng tình yêu, ngọn lửa hương thiêng. -
Nghe về vua Thang, công nghiệp lừng lẫy,
Tuổi thọ dài lâu, ơn đức ngập tràn.
Áo vải, cờ đào, giúp dân an lạc,
Xây dựng đất nước, công lao ghi nhớ. -
Thông suốt, nghe lời vua Nghiêu, Thuấn,
Công đức sâu dày, vận mệnh kéo dài.
Mưa rơi khắp đất, mát lành cho dân,
Tất cả nhuần nhụy, đời sống vẹn toàn. -
Công ơn ấy, nhân đức cũng vậy,
Cuộc đời sao hẹp mà không đáp đền?
Rộng lòng chuộc lại tuổi thọ,
Chắc chắn sẽ đổi được hạnh phúc cho đôi bên. -
Sầu buồn, nhìn trăng mờ nhạt,
Gương Hằng Nga đã phủ bụi mờ.
Nhìn vào gương, lòng càng thấm thía,
Chuyện duyên trời lạnh lẽo, mùa đông vắng tanh. -
Đau buồn nhìn hoa nở, hoa úa,
Cánh hải đường ướt đẫm giọt sương.
Chim bay, tình đứt đoạn,
Uyên ương lẻ bóng, phượng hoàng cô đơn. -
Cảnh nào cũng khiến lòng buồn rầu,
Tiệc vui nay đã vắng bóng.
Biển dâu bãi bể, nương dâu khô héo,
Cuộc đời thay đổi, biết làm sao mà ngăn cản? -
Tình yêu, nghĩa lý trời cao rộng,
Duyên nợ mãi còn mang nỗi đau.
Mấy lời tâm sự dù có muộn màng,
Cũng vẫn mãi ghi nhớ trên đầu, ánh sáng mặt trời.