Hoành phi đình làng Sơn Đồng, Hoài Đức, Hà Nội, nơi thờ Vương Thanh Cao, một võ tướng của Đinh Tiên Hoàng có công dẹp sứ quân Đỗ Cảnh Thạc ở Đỗ Động, thu giang sơn về một mối? Tại đình làng Sơn Đồng hiện còn lưu giữ một bức hoành phi và cuốn thư cổ khắc những hàng chữ Hán mang giá trị lịch sử, tâm linh sâu sắc, gắn liền với công lao và đức độ của vị võ tướng Vương Thanh Cao.
Trên hoành phi có khắc 8 chữ: “Đông Nhạc Giáng Thần – Thánh Đức Lưu Phương.”
- Phiên âm: Dōng Yuè Jiàng Shén – Shèng Dé Liú Fāng (東嶽降神 聖德留芳)
- Dịch nghĩa: “Thần giáng xuống từ núi Đông Nhạc – Đức thánh lưu danh thơm mãi.”
Cụm từ “Đông Nhạc Giáng Thần” có ý nghĩa thế nào?
“Đông Nhạc” chỉ ngọn núi phía Đông, nơi được xem là linh thiêng, có vị thần cai quản phương Đông trong tín ngưỡng cổ.
“Giáng thần” nghĩa là thần linh từ trời hay núi cao hạ phàm để cứu giúp dân, bảo hộ nhân gian.
Đông Nhạc Giáng Thần thể hiện sự tôn vinh Vương Thanh Cao như một vị thánh nhân được phong thần, giáng xuống từ phương Đông để giúp nước cứu dân.
Còn “Thánh Đức Lưu Phương” thì sao?
“Thánh đức” là đức độ cao quý, công lao sáng ngời của vị thánh, vị thần.
“Lưu phương” nghĩa đen là “để lại hương thơm”, nghĩa bóng là “để lại tiếng thơm, danh tiếng tốt đẹp”.
Thánh Đức Lưu Phương diễn tả rằng đức độ và công nghiệp của vị thần được lưu truyền, tỏa hương thơm muôn đời, được người dân nhiều nơi thờ phụng và tưởng nhớ.
Vì sao người dân Sơn Đồng tôn xưng Vương Thanh Cao như vậy?
Vương Thanh Cao là một võ tướng thời Đinh Tiên Hoàng, có công lớn trong việc dẹp sứ quân Đỗ Cảnh Thạc ở Đỗ Động, giúp Đinh Bộ Lĩnh thống nhất giang sơn về một mối. Với công lao ấy, ông được nhân dân lập đền thờ, tôn làm thành hoàng làng, phong thần hiệu “Đông Nhạc Giáng Thần,” tượng trưng cho vị anh hùng từ phương Đông giáng xuống cứu dân, giữ nước.
“Thánh Đức Lưu Phương” còn mang giá trị tinh thần gì đối với đời sau?
Không chỉ là lời tôn vinh, cụm từ còn thể hiện đạo lý “uống nước nhớ nguồn.” Người dân tin rằng đức độ và công lao của bậc tiền nhân vẫn tỏa sáng, là tấm gương cho con cháu noi theo. Câu chữ vừa có giá trị văn học, vừa phản ánh tín ngưỡng dân gian Việt Nam – đề cao người hiền tài, trung nghĩa, coi công đức của họ như ánh sáng bất diệt lan tỏa qua thời gian.

















